Ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ sự đời, tôi gọi điện than thở với ông bạn chí cốt chơi với mình từ hồi còn cởi chuồng tắm ao.Tôi còn chưa nói hết câu chuyện nó đã thao thao về chuyện nhà nó. Chẳng là hắn đang về quê để  đàm phán thương lượng với một cô giáo mầm non mới về hưu.

Cái cô bao năm nay làm giúp việc cho gia đình hắn bỗng dưng đổi ý, “ muốn về quê chăm sóc chồng những tháng ngày cuối đời”.

Chật vật đi tìm giúp việc

Chật vật đi tìm giúp việc

Nhiệm vụ cao cả mà hắn được vợ giao cho là về quê đón “ cô giáo “ đã từng dạy hắn hồi cởi chuồng “ lên chơi “  chứ nhất định không được dùng những từ như “ giúp vic “hay “osin “. Vợ hắn dặn như dặn con bởi vì nhiều người vẫn coi ngh giúp vic nhà là công việc hèn mọn tâm lý từ xa xưa là chỉ có những người nghèo hèn mới đi làm người ở để kiếm miếng cơm manh áo. Với lại cô giáo cũng là người có học hành đàng hoàng không để ý lời nói là dễ phận ý. Không những vậy lương giúp việc trả cho cô ấy cũng không ít bởi người ta còn có thể giúp vợ chồng nó dạy con cai học hành.

Cuộc sống hiện đại ngày nay khiến chúng ta bề bộn công việc rồi thì quan hệ bạn bè, xã hội dù có cố gắng đến mấy thì chúng ta cũng khó có thể bảo đảm việc chăm sóc nhà cửa, con cái thật tốt vì vậy người giúp vic đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong mỗi gia đình.

Nhà tôi cũng chẳng khá khẩm hơn nhà hắn, người giúp vic nhà tôi cũng xin nghỉ vì có cháu, phải về quê trông cháu giúp con cái. Bây giờ phải bục mặt đi tìm người giúp vic khác thay thế. Nhà nó còn có người quen ở quê chứ nhà tôi lấy đâu ra người quen ở quê làm giúp vic . Vợ chồng tôi cũng đã chạy đôn chạy đáo nhờ người tìm giúp nhưng có được đâu. Chắc phải qua trung tâm tìm người giúp vinhờ vậy chứ không có người giúp vic thì nhà tôi loạn lắm.

Bình luận

comments