Sau một thời gian sống chung dưới mái nhà, tôi đã dành tình cảm của mình cho em. Mặc dù chuyện này bị bố mẹ ngăn cấm nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi, chuyện yêu đương của tôi không ai có quyền can thiệp.
Ngày ấy vì gia đình tôi mọi người đều đi làm, em gái bỏ chồng mang theo con về nhà sống nên nhà khá bận rộn, mẹ tôi đã nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc để đỡ việc cho mẹ, ở đây thuê người giúp việc là chuyện bình thường. Qua một người bạn giới thiệu mẹ tôi tìm đến một trung tâm cung cấp người giúp việc và đã thuê được em. Ngày em mới về trông không xinh xắn, da ngăm ngăm đen, nhìn kỹ thì cũng có duyên.
Giọng nói của em khá buồn cười, có lẽ là vì giọng địa phương nên mới ngọng vậy, mỗi lần nghe em nói là tôi lại thấy buồn cười, có lẽ cũng vì thế mà ấn tượng của tôi về em cũng tốt. Sau này mới biết được em ở một vùng quê nghèo ở Hải Dương, vì gia đình nghèo nên em chỉ mới học xong trung học phổ thông đã lên thành phố kiếm việc. Vì không có bằng cấp nên em xin làm giúp việc và được nhận vào gia đình tôi.
Em là một người nhanh nhẹn, lại nói chuyện lém lỉnh, nói chuyện với em tôi cảm thấy rất buồn cười, lúc nào em cũng lạc quan, em thường động viên tôi bằng những câu chuyện hài hước khiến tôi quên đi mệt mỏi. Lâu dần tôi có cảm giác bình yên khi ở bên em.
Tiếp xúc lâu dần tôi phát hiện em là một người rất tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ người khác. Nhớ hôm ấy tôi bị ốm, em nấu cháo cho tôi ăn, nhưng tôi lại nôn ra hết em cũng chẳng ngại mà dọn dẹp , còn ân cần chăm sóc tôi khiến tôi rất cảm động. Nhìn cách mà em chăm cháu tôi, em cưng nó vô cùng, cảm giác như là chăm người nhà của mình vậy, bé cứ vào tay em là ngoan hẳn ra không quấy khóc như lúc tôi bế. Có lẽ là do em khéo hay có duyên với trẻ con. Tôi đã từng nghĩ em sẽ là một người mẹ tuyệt vời.
Tôi rất hài lòng vì em nấu ăn rất ngon, ngày nào đi làm về cũng được ăn cơm ngon canh ngọt, tôi chưa bao giờ thấy bữa cơm gia đình lại ấm cúng đến như vậy tự nhiên tôi cảm thấy tôi muốn có một người vợ hiền như em.
Dần dần tư tưởng đó càng thấm sâu vào đầu tôi, càng ngày tôi càng cảm thấy thích em, muốn quan tâm tới em. Mỗi lần đi công tác tôi lại mua quà tặng em, tôi thích nhìn em những lúc em nhận được quà, trông em rất đáng yêu. Tôi biết tôi đã yêu em rồi.
Dường như cách tôi quan tâm em khiến em nhận ra, em dần tránh né tôi, em càng như thế tôi càng cảm thấy thương nhớ em hơn. Em xin nghỉ việc tôi nhất quyết không đồng ý. Lúc đó mẹ tôi hỏi vì sao tôi không ngần ngại nói chuyện tôi thích em , tôi muốn cưới em làm vợ. Bố mẹ tôi đã rất sốc trước lời tuyên bố của tôi, trước đây bố mẹ tôi lấy nhau là vì gia đình sắp đặt nên họ không hiểu được tình yêu nam nữ thế hệ bây giờ. Cả nhà tôi đều phản đối chuyện này. Bố mẹ tôi định cho em nghỉ việc, thậm chí còn tính thuê người giúp việc theo giờ để hạn chế chuyện tôi tiếp xúc với người giúp việc. Thậm chí họ không ngại trả người giúp việc lương cao chỉ vì muốn chia cắt chúng ta.
Tôi biết em cũng thích tôi nhưng em không dám nói, tôi biết em tự tin mình chỉ là người giúp việc, còn tôi là cậu chủ. Nhưng tôi không quan tâm điều đó, làm giúp việc thì sao chứ, đó cũng là một công việc đàng hoàng chẳng có gì đáng hổ thẹn cả, mặc dù lương có thấp nhưng đó cũng không phải là vấn đề . Em khóc , lần đầu tôi thấy em khóc, em nói em muốn nghỉ làm, em muốn đi tìm một công việc khác, bảo tôi đừng níu kéo em nữa.
Xem thêm : Lương người giúp việc hiện nay là bao nhiêu?
Nhưng thế sao được, tôi rất yêu em, tôi không để từ bỏ em được, tôi đã hứa là sẽ thuyết phục gia đình, chỉ cần em đồng ý bên tôi. Tôi quyết tâm lấy em làm vợ, tôi tin rằng chỉ cần chúng ta quyết tâm ở bên nhau nhất định rồi bố mẹ tôi cũng chấp nhận một người con dâu đảm đang tốt bụng như em thôi.